Tả Tình Duyệt vô tâm ăn uống, nhìn Cận Hạo Nhiên, "Tối hôm qua. . .
. . ."
Cận Hạo Nhiên nhạy cảm nhận thấy được tâm tư của cô, nhún vai một
cái, "Em ngã bệnh cũng không biết nghỉ ngơi cho tốt, còn sốt cao như vậy.
Anh dù sao cũng là bác sĩ, chăm sóc em cả đêm, em xem nên cảm ơn anh
thế nào đây?"
Anh đang uyển chuyển nói cho cô biết, tối hôm qua anh trừ chăm sóc
cô, chuyện gì cũng không có xảy ra!
"Cảm. . . . Cám ơn." trái tim lơ lửng của Tả Tình Duyệt rốt cuộc rơi
xuống, làm sao cảm ơn anh? Trừ nói một tiếng cám ơn, cô không nghĩ ra
phương pháp gì để cảm ơn anh cả!
Nhưng nghĩ đến việc Cố Thịnh dặn cô, nhất định là có hiệp nghị nào
đó với Cận Hạo Nhiên, cô không khỏi lại lo lắng. Cô đột nhiên nhớ đến lá
thư Cố Thịnh giao cho cô, lập tức tìm kiếm chung quanh.
Cận Hạo Nhiên nhìn cử động của cô, trong lòng trồi lên một tia
thương tiếc, ngăn cản động tác của cô, nhét chén vào trong tay của cô,
"Duyệt Duyệt, mau lấp đầy bụng đi, cái gì cũng không cần lo, cứ giao
chuyện này cho anh đi!"
Thân thể Tả Tình Duyệt ngẩn ra, hồ nghi nhìn Cận Hạo Nhiên, ánh
mắt chân thành kia khiến cô không kìm hãm được sinh ra tin cậy.
"Chuyện của anh và Cố Thịnh, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, sẽ
không liên lụy em vào đâu." trong lòng Cận Hạo Nhiên thoáng qua sự áy
náy, nếu anh sớm đáp ứng chuyện của Cố Tâm Ngữ, cũng sẽ không khiến
Tả Tình Duyệt bị vũ nhục như vậy.
Là một cô gái, làm sao có thể chịu được chồng mình coi như con cờ?