Lắc lắc đầu, Tả Tình Duyệt muốn mình tỉnh táo lại, tránh khỏi thân thể
của anh, kéo ra khoảng cách của hai người, "Cám ơn!"
Cố Thịnh nhún nhún vai, mặc dù vô cùng không hài lòng thái độ xa
cách của cô, nhưng mà anh thích sự thẹn thùng của cô, giống như một đóa
Tuyết Lan xấu hổ[1], thánh khiết mà xinh đẹp.
"Giữa chúng ta, không cần nói hai chữ này!" Cố Thịnh kéo tay của cô,
tự mình cầm một cái khăn tắmnhét vào trong tay cô, bàn tay có ý vô ý đụng
phải bàn tay cô, tạo nên một sự run rẩy, "Mau thay đi, hay là. . . . ."
Cố Thịnh nhíu mày, trong mắt hiện ra ác ý, "Hay em muốn anh tự tay
thay giúp. . ."
"Không cần, tự tôi có thể!" Tả Tình Duyệt không để cho anh nói xong,
hốt hoảng chạy đến sau tấm bình phong, trời ạ, hôm nay anh thay đổi cách
hành hạ nhục nhã cô rồi sao? Anh như vậy càng thêm khiến cô khốn cùng.
"Ha ha. . . . . ." Cố Thịnh cười cực kỳ vui vẻ, thích phản ứng của cô,
nhưng trong lòng vẫn là có chút mất mát, anh ngược lại càng thích có thể tự
tay thay quần áo cho cô hơn.
Tiếng cười kia khiến Tả Tình Duyệt mơ hồ hơn, nắm khăn tắm trong
tay, không biết làm sao, cô hận không thể lập tức biến mất.
"Anh đếm đến mười em còn chưa ra ngoài, anh sẽ đi vào!" khóe
miệng Cố Thịnh nhếch lên vẻ tà ác, quả nhiên thấy bóng dáng phía sau bình
phong bắt đầu luống cuống tay chân. Đôi tay khoanh ở trước ngực, thưởng
thức bóng dáng yểu điệu phía sau bình phong, không có người nào rõ ràng
vóc người hoàn mỹ của cô hơn anh, cho dù là ngôi sao nổi tiếng cũng sẽ tự
ti mặc cảm, đột nhiên, trong lòng anh toát ra một cảm giác tự hào, cô gái
hoàn mỹ này là vợ của anh.