Ý nghĩ này khiến Kiều Nam trong lòng ngớ ngẩn, đối với phụ nữ, từ
trước đến giờ đều là để thỏa mãn nhu cầu của anh, mà bây giờ anh lại có
thể cam tâm tình nguyện đi thỏa mãn nhu cầu của cô gái kia, khổ sở cười
cười, xem ra hấp dẫn của Tả Tình Duyệt đối với anh không phải chỉ là một
chút.
Cố Thịnh cả người ngẩn ra, lòng dạ ác độc run rẩy hạ xuống, lúc này
anh không được phép suy nghĩ nhiều. Anh kiên định hướng Cố Tâm Ngữ
bước từng bước, nhưng lại phát hiện bước đi dị thường khó khăn, giống
như trên chân trói cục đá nặng ngàn cân.
"Cũng chỉ là một người đàn bà thôi!" Cố Thịnh cố ý làm cho lòng
mình bỏ xuống, bức bách mình không được quyến luyến Tả Tình Duyệt, tự
nói với chính mình, cô là kẻ thù của anh, anh nên hận cô, huống chi thân
thể Tả Tình Duyệt đã không phải là hoàn toàn thuộc về anh rồi, không phải
sao?
Nếu như có thể đổi được an toàn của Tiểu Ngữ, cũng coi như Tả Tình
Duyệt chuộc tội đi!
"Tổng giám đốc Cố thật là tiêu sái, cô gái này là vợ của anh đó! Anh
không để ý việc cô ấy phục vụ người đàn ông khác?" Kiều Nam hài lòng
nhìn vẻ rối rắm trên mặt anh ta, đổ thêm chút dầu vào lửa.
"Hừ!" Cố Thịnh hừ lạnh một tiếng, thanh âm cố ý trở nên lạnh lùng,
"Đó chỉ là món đồ trang trí."
"Ha ha. . . . . ." Kiều Nam cười to lên, tâm tình thật tốt nhấn một cái
nút, một giây kế tiếp, cánh cửa bên gian phòng của Cố Tâm Ngữ ầm ầm mở
rộng ra.
Cố Thịnh nhanh chóng đi vào, đem quả bom bỏ qua một bên, ôm Cố
Tâm Ngữ vẫn còn khóc thút thít, "Được rồi, không khóc nữa, anh hai ở bên
cạnh em, không cần sợ."