"Không cần, tránh ra. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Cố Tâm Ngữ đột
nhiên kêu to, không ngừng vẫy vẫy cánh tay, trong ánh mắt mang theo vài
phần hốt hoảng.
Cố Thịnh căng thẳng trong lòng, bệnh của Tiểu Ngữ lại tái phát!
Cố Thịnh nhẹ nhàng ôm cô lên, nhanh chóng rời khỏi phòng, nơi này
không thể ở lâu, anh muốn mang theo Tiểu Ngữ rời đi, Tiểu Ngữ phải lập
tức uống thuốc!
Nhưng khi anh đi qua gian phòng của Tả Tình Duyệt, thân thể lại đột
nhiên dừng lại, giống như có cái gì đó đâm vào lòng của anh. Cố Thịnh cư
nhiên không dám nhìn tới căn phòng có Tả Tình Duyệt, trong lòng có một
chút áy náy.
Tiểu Ngữ ở trong ngực, đôi mắt dại đi, cắn bờ vai của anh không
buông. Cố Thịnh biết mình không thể đợi thêm nữa, giống như đưa ra một
quyết định khó khăn. Cố Thịnh cuối cùng hạ quyết tâm, bước ra khỏi phòng
họp.
Dọc theo đường đi, hoàn toàn thông suốt. . . . . .
Trong phòng họp, đôi mắt thâm thúy của Kiều Nam nhìn Tả Tình
Duyệt trên giường, bom hẹn giờ đã giải trừ, mục đích của anh cũng đã đạt
được, người Cố Thịnh để ý nhất vẫn là em gái anh ta!
Khóe miệng nâng lên một chút ý cười, Kiều Nam như một dũng sĩ
thắng trận, từng bước từng bước đi về phía gian phòng của Tả Tình Duyệt.
Anh nên đồng tình với cô? Hay là nên mừng vì mình may mắn?
Bị chính chồng mình bỏ qua, đối với bất kỳ người phụ nữ nào mà nói,
đó đều là vết thương trí mạng!