Tả Tình Duyệt đã hôn mê, không biết từ trên cánh tay của mình, có
loại thuốc tà ác rót vào máu của cô.
Cố Thịnh nhìn sắc mặt của cô gái trên giường bắt đầu từ tái nhợt dần
dần trở nên ửng hồng, thân thể cũng từ từ phát sinh biến hóa. Cô đang hôn
mê vẫn bất an giãy dụa thân thể, dùng tay xé rách áo của mình, cho đến khi
nghe được tiếng rên rỉ rất nhỏ từ trong miệng cô truyền tới. Cố Thịnh hài
lòng bỏ lại ống kim, hiệu quả của thuốc này tới thật nhanh!
Tả Tình Duyệt bị cái nóng làm thức tỉnh, cô chỉ cảm thấy trong thân
thể giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, dường như muốn đem cô
hóa thành tro tàn. Thân thể của cô chưa từng như vậy, loại cảm giác lạ lẫm
này khiến cô cảm thấy hết sức bất an, mà sự ẩm ướt giữa hai chân, càng
thêm khiến cô xấu hổ không chịu nổi.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tả Tình Duyệt muốn biết rõ, đầu lại hỗn loạn, mơ mơ màng màng.
Trong phòng đã tối đen, cô cảm giác có bàn tay đột nhiên chạm vào
thân thể mình, nhất thời nhớ tới chuyện xảy ra lúc nãy. Cố Thịnh tặng cô
cho người đàn ông kia, người đàn ông đó đang chạm vào mình sao?
Vốn là muốn lên tiếng kinh hô, nhưng phát ra lại là những tiếng rên rỉ,
khiến cô cũng sợ hết hồn!
"Quả nhiên là cô gái dâm đãng!" Giọng nói của người đàn ông đều là
khinh bỉ, tay không lưu tình đánh úp tới thân thể của cô, roẹt một tiếng, áo
vốn bị rách giờ đã hoàn toàn ra khỏi thân thể của cô.
Cô gái dâm đãng? Không, cô không phải cô gái dâm đãng! Nhưng tại
sao thân thể của cô cư nhiên khát vọng được đụng chạm như thế?