Còn nữa, tại sao thanh âm này lại quen thuộc như thế? Hình như là Cố
Thịnh! Nhưng rõ ràng anh ta đã rời đi rồi mà?
Tay Cố Thịnh khoác lên trước ngực mềm mại của cô, nhất thời khiến
thân thể Tả Tình Duyệt run lên, thiếu một chút rên rỉ ra tiếng.
"Đừng. . . . Đụng vào tôi !" Tả Tình Duyệt cố gắng để mình cách xa
người đàn ông kia ra, cắn chặt môi, sợ mình phát ra thanh âm mắc cỡ kia
lần nữa. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, thân thể đã không chịu sự khống
chế của cô, rõ ràng là chán ghét bị đàn ông xa lạ đụng vào, tại sao tay của
anh ta cư nhiên khiến cô sinh ra khoái cảm và mong đợi?
Hừ! Cố Thịnh nhếch miệng, không nên đụng cô? Rất tốt, đây chính là
cô nói!
Thu tay lại, thân hình cao lớn ngồi ở trên giường, trong mắt hiện lên
sự quỷ quyệt. Anh không cần chạm vào cô, chờ lát nữa, cô sẽ tự động quấn
lên thân thể của anh thôi! Anh ngược lại muốn nhìn xem, cô gái này có thể
nhịn được bao lâu!