Tả Tình Duyệt nở nụ cười sáng lạn, mặc dù là trò chơi, nhưng cô rất
ưa thích trò chơi này!
Hiểu quyết định của cô, sắc mặt Cố Thịnh cũng trở nên nhu hòa, cọ
xát thân thể của cô, chống đỡ cái trán Tả Tình Duyệt, mập mờ nói, "Vậy
em bây giờ có phải hay không nên thỏa mãn nhu cầu của chồng em? Anh. .
. . . . Muốn em. . . . . ."
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, nhận thấy được vật cứng của anh đang chống
đỡ ở trên bụng cô, Tả Tình Duyệt nhất thời hiểu ý tứ của anh, mới sáng
sớm đã như vậy. . . . . .
Chưa kịp phản ứng, Cố Thịnh cũng đã tách hai chân cô ra, chen vào
giữa hai chân cô, đang muốn ôm cô vồn vã, Tả Tình Duyệt lại ra sức đẩy
lồng ngực của anh ra, thẳng tắp chống lại đôi mắt anh, ánh mắt mang theo
vài phần. . . . . . Vô tội.
"Sao vậy?" Cố Thịnh giận tái mặt, không hài lòng lắm với phản ứng
của cô, anh hiện tại chỉ muốn cảm thụ thân thể của cô.
"Hôm nay anh sẽ khiến em trở thành người vợ hạnh phúc nhất trên đời
sao?" Tả Tình Duyệt tràn đầy mong đợi nhìn Cố Thịnh, trừng mắt nhìn, bộ
dáng kia mang theo vài phần kiều mỵ, vài phần làm nũng, dù là ai cũng
không cách nào cự tuyệt, huống chi đang ở dưới tình huống mập mờ này.
Không chút do dự, Cố Thịnh khẳng định gật đầu.
"Ừ, em sẽ là cô vợ hạnh phúc nhất trên đời!" Cố Thịnh cười cười, thật
không biết cô còn có mặt đáng yêu như thế. Bàn tay trêu chọc vào áo ngủ
của cô, khẩn cấp muốn cô, tuy nhiên nó lại một lần nữa bị Tả Tình Duyệt
cắt đứt.
"Vậy hôm nay, toàn bộ nghe theo em, có được không?" mong đợi
trong mắt Tả Tình Duyệt càng thêm nồng đậm, nắm lấy tay Cố Thịnh.