"Hả?" Tả Tình Duyệt nhìn tròng mắt của anh, lại bị chuyên chú trong
mắt của anh hù doạ, theo bản năng mở to mắt, tránh tầm mắt của anh
Tả Tình Duyệt ngớ ngẩn, muốn nói điều gì, rồi lại không biết nói từ
đâu, trong khoảng thời gian ngắn có chút xấu hổ.
"Gió lớn rồi, cẩn thận bị cảm!" Cận Hạo Nhiên cởi áo khoác tây trang
của mình ra, tỉ mỉ khoác lên trên vai Tả Tình Duyệt, trong lòng thoáng qua
tự giễu, lúc nào thì anh lại không biết nói chuyện thế này rồi?
"Cám ơn!" trong lòng Tả Tình Duyệt thoáng qua một dòng nước ấm,
đối với Cận Hạo Nhiên, cô luôn có một loại cảm giác thân thiết, loại cảm
giác thân thiết này tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt.
Cận Hạo Nhiên cười cười, điều anh muốn chưa bao giờ là lời cám ơn
của cô, mà chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.
"Chúng ta cùng đi được không?" Cận Hạo Nhiên đề nghị, chỉ cần ở
chung với cô, anh không ngại làm bất cứ chuyện gì, chỉ là cảm thấy thân
thể Tả Tình Duyệt căng thẳng, anh hi vọng cô có thể buông lỏng.
Tả Tình Duyệt không có phản đối, hai người đứng dậy, sóng vai rời
khỏi công viên, suy nghĩ của Tả Tình Duyệt thủy chung không cách nào từ
chuyện vừa rồi phục hồi lại. Cô làm sao cũng không thể ngờ, vốn tính toán
có một ngày tốt đẹp với Cố Thịnh lại sẽ kết thúc như vậy.
Bây giờ Cố Thịnh đang ở nơi nào?
Nên về nhà thôi! Tả Tình Duyệt không khỏi cau mày, cô muốn gặp
anh, lại sợ về nhà, sợ trở lại cái nhà tù đã nhốt trái tim cô.
"Hạo Nhiên, nếu như người anh yêu hận anh, anh sẽ làm sao?" Tả
Tình Duyệt đột nhiên mở miệng, đánh vỡ trầm mặc quỷ dị giữa hai người.