Cận Hạo Nhiên khẽ cau mày, không chút do dự trả lời, con ngươi nhìn
Tả Tình Duyệt tràn đầy thâm tình, "Anh sẽ tiếp tục yêu cô ấy!"
Lúc bên bờ biển, anh đã mơ hồ nhận ra oán hận của Tả Tình Duyệt đối
với anh, cô ấy ghét tấm hình lúc nhỏ như vậy, chính là chứng minh tốt nhất,
đây cũng là nguyên nhân lớn nhất anh suy tư hồi lâu, vẫn quyết định không
tỏ rõ thân phận mình ở trước mặt cô.
Có lẽ, anh có thể dùng thân phận bây giờ để tới gần cô, cho cô quan
tâm, làm bạn và là sứ giả bảo vệ cô!
"Tiếp tục yêu anh ấy?" Tả Tình Duyệt nỉ non ở trong lòng, cô còn
muốn hỏi, nếu như không chịu nổi hận ý của anh ấy, cô lại nên làm gì?
Nhưng, đảo mắt thấy mặt của Cận Hạo Nhiên, Tả Tình Duyệt không cách
nào hỏi ra lời.
"Cô gái biết đàn dương cầm phải vui vẻ đó!" Cận Hạo Nhiên đột nhiên
dừng lại ở trước mặt cô, trên mặt nở ra nụ cười, con ngươi vụt sáng mang
theo hương vị ánh mặt trời, làm cho người ta như hưởng gió xuân. Anh nhớ
Duyệt Duyệt khi còn bé là một cô gái hoạt bát sáng sủa, ngay cả bài hát
đánh đàn cũng tràn đầy sung sướng, anh thích Duyệt Duyệt như vậy, lại đau
lòng Duyệt Duyệt bây giờ.
Tả Tình Duyệt dừng lại, việc cô không vui sướng rõ ràng như vậy sao?
Phải vui vẻ sao? Phải như thế nào mới có thể vui vẻ?
Cô còn chưa kịp phản ứng, tay liền bị một bàn tay ấm áp cầm lấy,
thanh âm dịu dàng như nước của Cận Hạo Nhiên truyền đến, "Đi, anh dẫn
em đến một nơi!"
Tả Tình Duyệt cũng không có cự tuyệt, cô biết người đàn ông này sẽ
không làm thương tổn cô!