Lúc Cố Thịnh học đại học, cũng cảm thấy có hứng thú với piano, nên
có học một thời gian, không nghĩ tới hôm nay lại phát huy tác dụng!
"Rất tốt!" Tả Tình Duyệt cười đến cực kỳ vui vẻ, cô đã lâu rồi không
gặp được một đôi tay ăn ý như vậy. Loại cảm giác đó chỉ có lúc nhỏ, khi
Tiểu Bối vẫn còn ở bên cạnh đem lại cho cô.
"Phần thưởng. . . . ."
"Em đói bụng!" Tả Tình Duyệt mở to mắt không nhìn tới anh, trong
mắt thoáng qua chút giảo hoạt, chuyển động con ngươi, tựa hồ đang đợi cái
gì.
Quả nhiên, Cố Thịnh thở dài, ôm cô lên, nếu cô đói bụng, đương nhiên
phải cho cô ăn no! Nhưng ai tới đút anh no? Anh phát hiện, thế nhưng mình
đã trở thành người chồng tội nghiệp!
Tả Tình Duyệt tựa vào trong ngực của anh, nhếch miệng lên.
Đêm khuya yên tĩnh.
Vốn là một căn phòng đầy nam tính, có thêm chút đồ của phụ nữ, lại
trở nên nhu hòa rất nhiều.
Mới từ phòng tắm ra ngoài, Cố Thịnh đi về phía giường lớn, chui vào
chăn, thận trọng đem Tả Tình Duyệt đang ngủ kéo lại, giống như chỉ sợ
không cẩn thận, liền quấy rầy giấc ngủ của cô.
Trên thực tế, cũng không ai biết anh lại có suy nghĩ không quấy rầy
giấc ngủ của cô!
Mâu thuẫn trong lòng khiến Cố Thịnh cảm thấy bất đắc dĩ, cằm chống
đỡ ở trên cổ của cô, nghe mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người cô, trong
miệng nhỏ giọng nỉ non, "thật là một tiểu yêu tinh!"