Xe bằng tốc độ nhanh nhất đến biệt thự, Cố Thịnh xông xuống xe,
thẳng tắp đi về phía nhà chính, sắc mặt âm trầm, thần sắc trong mắt của anh
tựa hồ muốn xé nát người khác.
Trong phòng vang lên một tiếng đàn du Dương nghe cảm động, Cố
Thịnh không chút suy nghĩ đến phòng đàn, đẩy cửa ra. Tả Tình Duyệt đang
ngồi ở trước dương cầm màu trắng, cô mặc âu phục màu trắng, lúc này
giống như một thiên sứ giáng xuống trần gian.
Nhưng, một thiên sứ như vậy, lại vô cùng lẳng lơ trong những bức
hình mọi người đều thấy.
Nhận thấy có người đi vào, Tả Tình Duyệt dừng động tác, quay đầu lại
đột nhiên nhìn và đôi mắt của Cố Thịnh.
Anh đã trở lại, anh rốt cuộc đã trở lại!
"Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt rất lâu không có gặp chồng vui mừng
tiến ra đón, không chút nào chú ý tới thần sắc trên mặt anh không thích
hợp.
Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ khinh bỉ, khi cô sắp gần đến thân
thể của anh, đột nhiên đẩy cô ra. Tả Tình Duyệt vội vàng không kịp chuẩn
bị bị hung hăng đẩy ngã trên đất, đầu gối tiếp xúc sàn nhà cứng rắn, đau
đớn kịch liệt khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn bộ mặt tức giận
của Cố Thịnh.
Anh sao vậy? Anh thật chán cô sao? Cả việc cô đụng vào cũng không
chịu?
Anh giờ phút này, giống như lại trở về thời điểm mới kết hôn, trên mặt
anh mang theo hận ý và khinh bỉ, trong con ngươi âm trầm tràn đầy chỉ
trích đối với cô.