đôi mắt màu lục của Kiều Nam hiện lên một mảnh lạnh lùng, lời nói mang
theo vài phần châm chọc cùng tự giễu.
"Kiều đại ca, em nói thật đó, anh xứng đáng được một người phụ nữ
tốt yêu thương". Nếu đã nói ra, Tả Tình Duyệt muốn nói rõ ngay từ đầu,
ánh mắt anh nhìn mình càng ngày càng nồng nàn, cô cố ý làm như không
biết, trên thực tế, cô không cách nào không để ý. Cô hy vọng anh không lún
sâu vào, đến lúc đó, thứ anh có được chính là tổn thương, cô không muốn
tổn thương người khác!
". . . . ." Kiều Nam trầm mặc một hồi, trên mặt vẫn giữ nụ cười như cũ,
nhưng hai tay nắm chặt tay lái lại tiết lộ tâm tình anh giờ phút này.
"Kiều đại ca, mặc dù em không có bạn gái để giới thiệu cho anh biết,
nhưng. . "
"Đủ rồi!". Xe chợt thắng gấp, Kiều Nam rống to ra tiếng, đây là lần
đầu tiên anh gầm thét với cô kể từ lúc anh nhận rõ tâm ý của mình, quyết
định muốn đối tốt với cô, Kiều Nam nhắm mắt lại, lòng đau đớn.
Xe đột nhiên ngừng lại khiến thân thể Tả Tình Duyệt nghiêng tới
trước, vất vả ổn định lại cơ thể của mình, nhìn khuôn mặt Kiều Nam thống
khổ, cô sai lầm rồi sao?
Chẳng lẽ cô không nên nhắc tới? Nhưng đợi đến thời điểm lún sâu
vào, anh sẽ càng đau khổ hơn, nỗi đau này cô đã từng lĩnh hội, cô không
muốn Kiều Nam thống khổ giống như cô.
Giờ phút này mặc dù tàn nhẫn, nhưng thật lòng cô muốn tốt cho Kiều
Nam!
Không khí trong xe yên tĩnh, trầm mặc, khiến cho người ta không thể
hô hấp, yên lặng nhìn Kiều Nam, nước mắt từ gương mặt chảy xuống, cô
thật sự thương hại người đàn ông này rồi!