"Cô là người chết sao? Thay quần áo cũng lâu như vậy?" Cố Thịnh ở
bên ngoài đợi đến không chịu nổi, đi vào, không ngại ngần nhìn thẳng tấm
lưng trần của cô, ánh mắt trong nháy mắt trở nên u ám. Anh không thể
không thừa nhận, thân thể của cô có thể sánh ngang người mẫu, mà cái
phần tròn trịa phía trước kia có thể dễ dàng làm cho đàn ông mất hồn, chỉ
mới nghĩ đến một chút, bụng của anh đột nhiên sinh ra một tia nóng ran.
Tả Tình Duyệt cố nén tiếng thét chói tai, xuyên thấu qua gương, cô
nhìn Cố Thịnh từng bước một đi tới gần cô, theo bản năng cô cầm quần áo
nhanh chóng mặc lên người, không ngờ hành động này còn đưa tới sự châm
biếm của Cố Thịnh.
"Còn có gì để mà che hay sao? Thân thể của cô tôi đã sớm nhìn thấy
hết rồi, không có gì khác biệt!" trong mắt Cố Thịnh thoáng qua tia khinh
thường, đè xuống dục vọng bị kích lên ở trong lòng, cố ý nghĩ một đằng,
nói một nẻo.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cho là anh ta vừa nhắc tới chuyện ôm mình từ
phòng tắm ra ngoài, mi mắt rũ xuống, cô cố gắng để cho mình trấn định lại,
"Mời đi ra ngoài!"
"Đi ra ngoài? Thân là chồng, nhìn vợ mình thay quần áo, có cần thiết
tránh đi không?" Cố Thịnh cười khẽ, nhìn từ trên xuống dưới trang phục
của cô. Cô dùng áo sơ mi và quần dài che đậy hết thân thể, khôn ngoan như
anh, dĩ nhiên biết tại sao cô làm vậy, muốn che kín hết dấu vết trên người
sao? Ánh mắt lợi hại ở trên người của cô nhìn hết một lượt, che rất tốt các
dấu hôn kia. . . . . .
Thế nhưng anh lại không muốn cho cô như ý, bước nhanh đến phía
trước,kéo người cô lại.
"Anh muốn làm gì?" lông mày Tả Tình Duyệt nhíu chặt, người đàn
ông này chỉ cần hơi dùng sức là mình chẳng thể nào làm gì được, chỉ có thể