Hừ! Muốn rời đi sao? Cô suy nghĩ quá đơn giản!
"Thịnh, cầu xin anh buông em ra, em sắp. . . không thở. . . được." Tả
Tình Duyệt cố gắng đẩy tay bóp cổ mình của anh ra, Cố Thịnh trước mặt
thật là đáng sợ! Cô có dự cảm, anh sẽ giết mình không chút do dự!
Trong lòng chợt lạnh, Tả Tình Duyệt theo bản năng cau mày, cô không
thể chết được! Không thể để cho anh tiếp tục tổn thương cô!
Nghĩ tới đây, cô càng thêm xác định quyết định mới vừa rồi của mình!
"Thả cô ra? Thả cô ra để cô như hình với bóng với tình nhân của cô
sao?" Cố Thịnh không ngừng gia tăng sức lực, nhìn mặt bởi vì hít thở
không thông mà trở nên tái nhợt của cô, trong lòng nổi lên khoái cảm trả
thù.
"Kiều đại ca, anh ấy không phải. . ." Tả Tình Duyệt vội vàng muốn
giải thích, nhưng, giải thích của cô chỉ đổi lấy sự châm chọc nhiều hơn của
Cố Thịnh.
"Kiều đại ca? Xem kìa, cô gọi thật là thắm thiết!" Cố Thịnh hoàn toàn
bị lửa ghen khống chế, lý trí từ từ bị đánh bại. Giờ phút này, anh chỉ muốn
nói với người phụ nữ trước mắt, anh mới là chồng của cô, anh mới là trời
của cô! Cô là của anh, cả đời đều chỉ có thể là của anh!
Con ngươi thâm thúy bỗng chốc căng thẳng, Cố Thịnh buông lỏng cổ
của Tả Tình Duyệt ra, lôi kéo cổ tay cô, hung hăng đẩy cô ngã ở trên ghế sô
pha. Tả Tình Duyệt theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ bụng của mình, đầu
lại không cẩn thận đụng phải cạnh bàn trà cạnh ghế sô pha, lập tức có dòng
máu tươi từ trán của cô chảy xuống.
Tả Tình Duyệt không cảm thấy đau, giờ phút này, trong lòng của cô
chỉ muốn bảo vệ tốt đứa nhỏ trong bụng!