Không biết có phải những lời cô nói có tác dụng, hay là cô đã thích
ứng với loại mùi vị này, sau đó cô cũng không còn khó chịu như lúc mới
bắt đầu, cho đến khi một bữa tiệc toàn cá được bày ra trên bàn, Tả Tình
Duyệt đã cảm giác mình cơ hồ tróc một lớp da.
Nhưng cô lại cười, chỉ cần trong lòng có kiên trì, chuyện gì cũng đều
sẽ tốt lên!
Nhìn cửa một chút trời đã tối rồi, Cố Thịnh sao vẫn chưa về?
Cô đang mong đợi cái gì? Biết rõ Cố Thịnh trở lại, nhất định sẽ cố ý
bới lấy, cô thế nhưng lại mong đợi anh về sớm!
Lắc đầu thở dài, Tả Tình Duyệt quyết định thừa dịp này trở về phòng
khách nghỉ ngơi, gần đây thân thể cô càng ngày càng dễ dàng mệt mỏi, hiện
tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Nhưng khi cô đi ra phòng ăn, lúc bước qua đại sảnh bóng dáng của Cố
Thịnh liền xuất hiện ở cửa ra vào, Tả Tình Duyệt trong lòng cả kinh, anh ta
đã về!
Mà đi theo bên cạnh anh không phải là Tôn Tuệ San mỗi ngày vẫn đi
bên cạnh anh nữa, mà là ba người đàn ông khôi ngô tuấn tú khác.
Những người này cô từng gặp qua rồi, một người là Sở Phàm đã từng
băng bó vết thương cho cô, một người là người đàn ông xa lạ đêm tân hôn!
Trong lòng hâm mộ trầm xuống, cả người thoáng qua một tia lạnh như
băng, theo bản năng lui về phía sau một bước, cũng không kịp đi xem
người đàn ông còn lại là ai, liền lập tức cúi thấp đầu.
"Chị dâu, đã lâu không gặp!" Tiết Lâm Phong thân thiện tiến lên chào
hỏi, thấy cô đối với mình tựa hồ có điều sợ hãi, trong lòng mơ hồ hiểu, nhất