không giống như cô, lúc nào cũng khóc lóc, Thịnh nhất định sẽ không thích
đâu! Thịnh ghét nhất phụ nữ hay khóc, bảo sao anh ấy không yêu cô!"
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, mặc dù cố không để ý tới lời của Tôn Tuệ San,
nhưng lời nói đó làm cô bị tổn thương.
Cô ta mang thai con của Cố Thịnh?
Cố Thịnh nhất định sẽ rất vui vẻ!
"Nếu như không có chuyện gì, cô có thể đi!" Tả Tình Duyệt lạnh lùng
đuổi khách.
"Hừ, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn nói cho cô biết, ba
mẹ cô muốn đón cô về nhà!"
"Về nhà? Cô cảm thấy tôi bây giờ có thể quay về sao?" Tả Tình Duyệt
khẽ cau mày, cô giờ giống như phạm nhân, Cố Thịnh không cho phép, cô
đừng mong được tự do.
"Tôi không quan tâm, dù sao chuyện rất gấp, muốn cô về nhà ngay,
hừ! Thật không biết Thịnh đang nghĩ gì? Rõ ràng không thương cô, còn
nghĩ muốn giam lỏng cô, xem ra anh ấy rất hận cô! Hận đến nỗi gặp lại cô
là nỗi thống khổ của anh ấy, hận đến mức xa cô là niềm hạnh phúc của
Thịnh!" Tôn Tuệ San nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, cố ý nói những lời
làm tổn thương Tả Tình Duyệt, khóe miệng hiện lên tàn nhẫn, trong lòng cô
ta biết, Cố Thịnh yêu người phụ này, sợ rằng tình yêu ấy còn lớn hơn trong
tưởng tượng của Tôn Tuệ San, nhưng là. . . . .
Cô sẽ không để cho bọn họ toại nguyện đâu!
Thấy Tả Tình Duyệt đau đớn, Tôn Tuệ San đắc ý xoay người rời khỏi
phòng bệnh.