"Nếu con sau này cũng gặp được người mình yêu, đừng giống mẹ ngu
ngốc như vậy. . . . ." Trong mắt tràn đầy bi thương, bởi vì mẹ rất đau khổ!
Chợt nghĩ đến điều gì, cô nói “cũng đừng nên nhớ người cha vô tình như
vậy!"
Không nên làm tổn thương người yêu mình, bởi hành động đó rất tàn
nhẫn!
Nước mắt rơi xuống mu bàn tay của cô, một giọt lại một giọt. . . . .
"Ơ, em họ, sao lại khóc, có ai bắt nạt em sao?"
Giọng nói sắc nhọn vang bên tai cô, Tả Tình Duyệt ngẩng đầu nhìn
thấy Tôn Tuệ San, vội vàng lau nước mắt, cô sao vậy? Có người vào phòng
cũng không phát hiện ra!
Tôn Tuệ San tới đây làm gì? Cô không thích người phụ nữ này!
"Em họ, em không hoan nghênh chị sao! Cũng đúng, chúng ta là tình
địch, nhưng em không hoan nghênh cũng chả sao, không phải tôi muốn đến
thăm đâu, là có người nhờ tôi thôi!" Tôn Tuệ San mang theo túi xách, tìm
một chỗ ngồi xuống, nhìn quanh phòng bệnh, hừ! Thật là người đàn bà tốt
số, kể cả ngã bệnh cũng được đối xử tốt như vậy!
Không những thế, mấy ngày nay Cố Thịnh lúc nào cũng ở bên Tả
Tình Duyệt khiến sự ghen tỵ trong lòng Tôn Tuệ San cũng từ từ tăng lên!
Tả Tình Duyệt không muốn nói chuyện, chỉ yên lặng mở to mắt, tình
địch? Lúc cô yêu Cố Thịnh, Tôn Tuệ San là tình địch của cô, nhưng nếu
như không còn yêu nữa, cô chẳng phải không còn quan hệ gì với Tôn Tuệ
San sao!
"Những người phụ nữ mang thai đều thích khóc sao?" Tôn Tuệ San
nhíu mày, trong mắt tính toán, nhếch miệng, “hi vọng đứa bé sinh ra, sẽ