Cô từng trong lúc vô tình thấy Cố Thịnh nhìn tấm hình này ngẩn người,
mỗi lần anh xem tấm hình này xong, thái độ đối với mình liền cực kỳ ác
liệt, trong lòng lập tức tràn ngập tò mò.
Cô muốn xem trên tấm hình này rốt cuộc có cái gì!
Cố Thịnh không có ở đây, là một cơ hội rất tốt, không phải sao?
Hít thở một cái thật sâu, Tả Tình Duyệt lấy dũng khí rút tấm hình kia
ra, hình hơi cũ kỹ, nhưng lại giữ rất tốt, có thể thấy được Cố Thịnh rất quý
trọng nó, anh luôn mang theo tấm hình này, nhất định hết sức quan trọng!
Nhưng, khi cô thấy rõ ràng tấm hình, không khỏi nhíu chặt mi tâm,
trong mắt có chút khó tin.
Trong hình, cô gái rúc vào trong ngực của chàng trai, mặt của hai
người tràn đầy hạnh phúc, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết bọn họ
là một đôi yêu nhau hạnh phúc!
Nhưng, cô gái trong hình lại có khuôn mặt giống cô như đúc, là cô
sao? Cô chưa bao giờ nhớ mình có tấm hình thế này, không chỉ có như thế,
hình dáng của chàng trai ôm cô gái mặc dù có mấy phần tương tự Cố
Thịnh, nhưng lại không phải Cố Thịnh, điểm này cô hết sức xác định.
Cố Thịnh và anh ta không phải một loại, hình dáng chàng trai tương
đối nhu hòa, mà Cố Thịnh lại ngược lại, hình dáng anh như đao khắc.
Tấm hình này. . . . .
Liên tưởng tới tất cả xảy ra trước kia, lời nói của Cố Tâm Ngữ khiến
cho cô cả kinh trong lòng, Cố Thịnh và Cố Tâm Ngữ có một người anh,
chàng trai này là anh Cố Thịnh sao?
Tả Tình Duyệt cảm thấy mình đoán được tám chín phần mười!