Tả Tình Yên nhìn Tả Tình Duyệt vì cảm động mà khóe mắt ửng hồng,
hạ mi mắt, che đi sự gian trá, em cô quả thật là con người rất đơn thuần!
"Duyệt Duyệt, Cố Thịnh anh ấy. . . . . Đang tìm em!" Tả Tình Yên đột
nhiên mở lời, khi nhắc tới Cố Thịnh, sắc mặt Tả Tình Duyệt trong nháy mắt
trở nên tái nhợt.
Cố Thịnh đang tìm cô?
Đúng, anh phải tìm cô! Bởi vì cô đang mang thai một đứa con không
nên có mặt trên đời!
Trong lòng đau nhói, vô thức lui về phía sau, ngay sau đó chợt nghĩ
đến điều gì, nắm thật chặt tay Tả Tình Yên, van xin “chị, không thể để Cố
Thịnh tìm được em! Cầu xin chị, không thể để anh ấy tìm ra!"
Tả Tình Yên khẽ cau mày, kéo cô ra khỏi phòng bếp, hai người ngồi
trên sofa phòng khách, Tả Tình Duyệt trên mặt hiện rõ sự bất an, đôi tay
thật chặt ôm lấy bụng, Tả Tình Yên vừa nhìn cũng đã đoán được.
"Duyệt Duyệt, lâu nay, chị không dám hỏi em, em nếu coi chị là người
thân, liền nói cho chị biết, em cùng Cố Thịnh đã xảy ra chuyện gì?"
Tả Tình Duyệt đôi mắt chợt sáng, nói cho chị biết, cô có thể nói ra
sao?
Nhìn ánh mắt quan tâm của Tả Tình Yên, chị có vẻ ngoài giống hệt
với cô khiến cô hạ sự phòng bị. Cô ấy là chị sinh đôi của Tả Tình Duyệt, là
người Tả Tình Duyệt có thể tin tưởng?
"Anh ấy. . . . . Muốn phá bỏ cái thai trong bụng em!"
"Phá cái thai trong bụng em?" Tả Tình Yên thốt lên sợ hãi, nhưng
trong lòng lại tràn đầy mãn nguyện, cô ta hỏi Tả Tình Duyệt chuyện này,