Nhưng, anh lại không biết, Tả Tình Duyệt mất bao nhiêu sức lực mới
đè xuống sự khó chịu trong lòng, không cho chính mình đi quan tâm,
không cho chính mình đi ghen tỵ!
Tôn Tuệ San đi thẳng tới trước mặt của Tả Tình Duyệt, thân mật lôi
kéo tay của cô, “Duyệt Duyệt, em rốt cuộc cũng trở lại, thời gian em rời đi,
chúng tôi cũng không quen với việc đó! Đặc biệt là Thịnh. . . . . Anh ấy nói
phải tìm em trở về, hiện tại thì tốt rồi, em rốt cuộc cũng đã trở về!"
"Vậy sao?" Tả Tình Duyệt nhỏ giọng nỉ non, rốt cuộc cũng đã trở về?
Nhưng trở về thật sự là tốt sao?
Vô luận tốt hay không tốt, cô thủy chung cũng không có lựa chọn nào
khác, chủ quyền cho tới bây giờ đều không ở trên người của cô!
"Tôi có thể về phòng trước không?" Tả Tình Duyệt ngước mắt nhìn
con ngươi thâm thúy của Cố Thịnh, nữ chủ nhân của cái nhà này đã không
còn là cô!
Cố Thịnh càng nhăn mày chặt hơn, cô có ý gì? Trở về phòng phải hỏi
ý của anh? Cô thật sự muốn vạch rõ giới hạn cùng anh như vậy sao?
Đừng quên, cô vẫn là vợ của anh Cố Thịnh!
Tim như bị đâm đau đớn, hít thở thật sâu, đi về phía phòng sách, bởi vì
anh nghĩ, nếu anh còn tiếp tục ở lại, nhất định sẽ không khống chế được lửa
giận của mình, làm ra chuyện tổn thương cô!
Trong đại sảnh chỉ còn lại Tả Tình Duyệt và Tôn Tuệ San, nhìn khuôn
mặt xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, Tôn Tuệ San sắc bén híp mắt lại, “Duyệt
Duyệt, phòng của em vẫn như cũ, không có ai di chuyển nó, em có thể tiếp
tục ở đó!"
Khí thế cùng tư thái, nghiễm nhiên như cô chủ của cái nhà này!