cho chính mình biết, cô thủy chung không phải chỉ có một mình, cô còn có
đứa nhỏ nữa.
Nghĩ tới đây, cô càng phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng cho tốt!
Hít một hơi thật sâu, Tả Tình Duyệt kiên cường nở nụ cười trên mặt,
xoay người lại, nhìn thẳng vào Cố Thịnh, giống như muốn đem anh khắc
sâu vào đáy lòng!
Quan sát dung mạo tuấn mỹ quen thuộc, nếu như khuôn mặt cương
nghị của anh có thể ít đi mấy phần bén nhọn, nhiều thêm mấy phần nhu
hòa, vậy thật tốt biết bao! Cô thật sự rất nhớ đoạn thời gian ngọt ngào giữa
bọn họ, mặc dù ngắn ngủi, cũng đã thành một ký ức tốt đẹp nhất của cô!
"Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt khẽ gọi tên của anh, có thể không lâu
sau, mình sẽ không có tư cách gọi anh thân mật như vậy rồi!
Cố Thịnh liền giật mình, nhìn trong đôi mắt thâm tình của cô, anh
dường như muốn tin, cô yêu anh!
Trong lòng mừng rỡ như thủy triều vọt tới, anh đột nhiên có cảm giác
muốn đem cô ôm vào trong ngực, sau đó nói cho cô biết, anh cũng không
có để cho Tôn Tuệ San mang thai, anh làm tất cả chỉ vì không chịu được cô
trốn tránh, cô lạnh nhạt, mà chỉ muốn kích thích cô thôi!
Vậy kích thích anh tạo nên có tác dụng sao?
Đang muốn đưa tay cầm chặt tay cô, nhưng, lời tiếp theo của Tả Tình
Duyệt, lại làm cho tay của anh cứng lại ở nơi đó, muốn động cũng không
cách nào động được.
"Chúng ta ly hôn đi!" Tả Tình Duyệt không biết mình làm thế nào lại
có đủ khí lực nói ra những lời này, cô chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng
khiến cô khó chịu, đau đớn như muốn bao phủ cô, cô cho rằng một giây