người phụ nữ!
Vì anh quá tự phụ sao?
Người phụ nữ đáng giận này!
Trong mắt bắn ra một tia sáng, Cố Thịnh không thể tiếp tục ôm lấy ảo
tưởng cùng mong đợi với cô, hung hăng trừng mắt Tả Tình Duyệt, lửa giận
ở trong lòng thiêu đốt, lý trí dần dần tan vỡ. . . . .
Tả Tình Duyệt cảm thấy rùng mình, cô theo bản năng lui về phía sau
một bước, nhưng một đôi cánh tay dài tráng kiện đem chính mình ôm tới,
cả người đụng vào trên ngực bền chắc của người đàn ông kia, chóp mũi
quanh quẩn hơi thở thuộc về Cố Thịnh, anh tức giận khiến cô có chút thở
không thông.
"Anh buông em ra!" Tả Tình Duyệt theo bản năng vùng vẫy, trong
lòng của cô càng ngày càng bất an, cô đã muốn thành toàn cho anh, anh còn
muốn thế nào nữa?
"Buông ra?" Cố Thịnh khẽ cười một tiếng, cho tới nay anh chưa từng
nghĩ sẽ buông cô ra, từ một khắc kia bọn họ biết nhau, đã định trước cả đời
quấn lấy nhau, bất kể là yêu hay hận, đều phải cùng nhau luân hãm!
Cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn thoát khỏi số mệnh!
Nhìn khuôn mặt hoảng sợ trong ngực, tay Cố Thịnh từ từ đưa lên gò
má xinh đẹp của cô, anh rốt cuộc là từ khi nào đã bắt đầu yêu cô, rốt cuộc
là yêu cô ở điểm nào? Những vấn đề này, anh đã nghĩ rất lâu, nhưng cuối
cùng cũng không có được đáp án!
Yêu. . . . . Không cần bất kỳ lý do gì!