"Cô muốn ly hôn. . . . . Thật sao?" Giọng nói lạnh lùng của Cố Thịnh
tựa như từ địa ngục truyền đến, cả người Tả Tình Duyệt bị sợ hãi bao vây,
nhìn Cố Thịnh, tại sao lửa giận trong mắt người đàn ông này lại tràn ngập
như vậy, đúng là lời nói ra lại có thể làm cho người khác cảm thấy như
mình được đặt trong hầm băng!
Thật sự là hai tầng lửa và băng!
Tả Tình Duyệt như quên mất phải thừa nhận hay phủ nhận, chính là
loại trầm mặc này, lại khiến Cố Thịnh cho là cô cam chịu!
Ly hôn?
Muốn ly hôn, cũng không đơn giản như vậy đâu!
"Tại sao muốn ly hôn? Cô cho rằng tôi sẽ ngây ngốc ly hôn, sau đó để
cho cô cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay?" Cố Thịnh như muốn
rống lên, người phụ nữ đáng chết này cho anh là loại người gì? Cho dù chết
anh cũng sẽ không ly hôn, cho dù cả đời phải đắm chìm trong thống khổ,
anh cũng muốn khóa cô ở bên người, cả đời. . . . . Không. . . . . Vĩnh viễn!
Tả Tình Duyệt liền giật mình, tình nhân? Cô chưa bao giờ có tình
nhân!
Nhưng hiện tại giải thích có ý nghĩa gì sao?
Cô không cần thiết phải giải thích, cũng không có tâm tình đi giải
thích!
"Thả tôi đi, cũng là thả cho chính anh, không được sao?" Tả Tình
Duyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Thịnh, trong lòng vô cùng khổ sở,
giờ khắc này, cô đột nhiên không còn sợ hãi.
Thả chính anh?