"Em muốn ngủ!" Tả Tình Duyệt thản nhiên nói, nhẹ thoát khỏi hai
cánh tay của anh, hờ hững đi vào phòng, nằm xuống quay lưng về phía Cố
Thịnh.
Lông mày Cố Thịnh nhíu chặt, căn phòng yên tĩnh làm lòng anh có
chút hốt hoảng, cho dù lạnh lùng như anh, vô tình như anh, giờ phút này
cũng chỉ là một người đàn ông giống như bao người đàn ông khác!
"Tiểu Ngữ. . . . . Muốn đính hôn!" Cố Thịnh đột nhiên nói, vén chăn
lên, nằm bên cạnh cô, trong không khí truyền đến mùi thơm trên người cô,
nghĩ đến vừa rồi hai người triền miên, anh không khỏi nhộn nhạo, anh điên
cuồng say mê cơ thể của cô, không cách nào kiềm chế.
Tả Tình Duyệt giật mình, nhớ tới cô gái rất ít gặp mặt và vô cùng
trong sáng ấy, cô bé ấy vẫn còn rất nhỏ, sẽ đính hôn sao?
Cô gái như vậy, nên ở trong vòng tay che chở của mọi người, Cố
Thịnh thương Cố Tâm Ngữ như vậy, nói vậy người cùng Tiểu Ngữ đính
hôn phải là người được Cố Thịnh hết sức tin tưởng!
Cô rất ngưỡng mộ Tiểu Ngữ, có một người chồng luôn thương yêu,
che chở mình, là hết sức quan trọng, điều này, cô là người hiểu rõ nhất và
cũng có những trải nghiệm đau đớn.
"Cô có muốn biết người cùng Tiểu Ngữ đính hôn là ai không?" Cố
Thịnh đưa tay ôm cô vào lòng, bàn tay không an phận bắt đầu di chuyển
trên người cô, không khí trong phòng nóng dần.
"Là ai?" Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, động tác của anh làm cô sợ hãi,
anh không phải lại muốn. . . . .
"Cô sẽ sớm gặp mặt người ấy thôi! Ngày kia là tiệc đính hôn của Tiểu
Ngữ, cô có thể nhìn thấy anh ta rồi." Lời Cố Thịnh thâm thúy, anh phải nói