Là ý của Cố Thịnh sao? Anh không phải quyết định bộ khác sao? Tại
sao lại thay đổi ý kiến?
"Mình thật không hiểu tâm tư của anh ta!" Tả Tình Duyệt vuốt ve lễ
phục màu lam, nhắm mắt lại, cô tựa hồ nhìn thấy hình ảnh mình được nước
biển vây lại!
Nếu như có cơ hội, cô sẽ chọn ở bên bờ biển cả đời! Mang theo đứa
bé. . . . .
Một tay kia khẽ vuốt ve bụng, hi vọng hôm nay có thể thuận lợi tất cả!
Thay xong lễ phục, Tả Tình Duyệt quan sát mình trong kính, vuốt nếp
nhăn trên lông mày, từ hôm nay trở đi, cô muốn nghênh đón cuộc đời mới!
Xoay người lại tạm biệt với căn phòng mình đã ở một thời gian dài,
dứt khoát xoay người ra cửa, cửa vừa mới mở ra, liền đụng vào một lồng
ngực cường tráng.
"A. . ." chóp mũi Tả Tình Duyệt bị đụng, trong nháy mắt trồi lên một
chút đau đớn, ngước mắt nhìn người đàn ông cản trở mình, trong lòng đột
nhiên cả kinh, "Thật. . . . Thật xin lỗi!"
Cố Thịnh không thể không thừa nhận, thấy cô mặc y phục này xuất
hiện tại trước mặt mình, trong lòng anh lại thoáng qua một tia kinh ngạc.
Kiểu dáng đơn giản khiến cô càng lộ vẻ mát mẻ thoát tục, vải vóc màu lam
dán chặt trên thân thể của cô, giống như tầng da thứ hai, ánh mắt cô chớp
động khiến anh hận không thể khóa chặt cô trong ngực, thương yêu thật
nhiều lần nữa.
Anh biết, mình trúng độc của cô đã quá sâu rồi, một khi dứt bỏ, sẽ vạn
kiếp bất phục!