nhận anh, có phải qua nhiều năm như vậy, trong lòng em vẫn còn nhớ anh
ta?"
Tả Tình Duyệt ngẩn người, trong lòng còn nhớ anh ấy sao?
"Không đâu, làm sao có thể, chuyện cũng đã qua năm năm rồi, huống
chi, năm năm trước lúc em rời đi , cũng đã tự nói với mình, muốn hoàn
toàn quên hết quá khứ, em làm sao còn nhớ anh ấy? Kiều đại ca, anh đừng
suy nghĩ nhiều quá" Tả Tình Duyệt theo bản năng bác bỏ, trên mặt hiện lên
vẻ tươi cười, giống như muốn chứng minh lời nói của mình là thật!
"Vậy em tại sao không chịu tiếp nhận anh?" Kiều Nam muốn phát
hỏa, chung đụng lâu như vậy, huống chi cô là người phụ nữ anh yêu, cô
ngụy trang mình, anh sao lại không nhìn ra?
Cố Thịnh ơi Cố Thịnh, anh ta rốt cuộc có tài đức gì, đến nỗi làm tổn
thương một người phụ nữ đến vậy, mà cô ấy đối với anh ta vẫn nhớ mãi
không quên?
"Kiều đại ca, em không tiếp nhận anh, không phải bởi vì anh ấy, mà là
vì em chỉ có thể xem anh như anh trai, em không biết chúng ta nếu như lấy
thân phận người yêu ở chung một chỗ, sẽ tạo ra tình huống gì. Năm năm
trước, em đã quá đau đớn vì tình cảm, em sợ rồi, thật sự sợ. Nếu như không
cần thiết, đời này em chắc là sẽ không động lòng với bất kì người nào, có
thể lòng của em đã mất đi năng lực để yêu thương một ai đó. Em không
biết yêu là như thế nào, cũng không biết em có mang lại hạnh phúc cho anh
không. Cho nên, Kiều đại ca, có thể vĩnh viễn làm Kiều đại ca của em được
không? Điều này mặc dù thoạt nhìn đối với anh có chút tàn nhẫn, nhưng em
lại không muốn giả vờ yêu anh, không muốn làm cho anh thống khổ về
sau!"
Nghe cô nói, đôi mắt Kiều Nam tràn đầy mất mát, khóe miệng nổi lên
chút châm chọc, "Duyệt Duyệt, em cũng biết, em bây giờ đẩy anh ra, mới