ấy, thử hỏi anh ấy làm sao có thể vì Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo mà đối tốt
với cô?
"Được rồi, ăn xong bữa sáng, mẹ dẫn hai đứa đi chơi!" Tả Tình Duyệt
không muốn tiếp tục đề tài này, mang ba chén cháo để lên bàn.
Cảnh Hạo nhìn mẹ rõ ràng trốn tránh, không khỏi thở dài một cái ở
trong lòng, Haiz! Nó phải làm sao mới có thể khiến mẹ hạnh phúc?
Một nhà ba người vây quanh cái bàn, đang ăn bữa sáng, cửa đột nhiên
mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tươi
cười.
"Chú Kiều! chú rốt cuộc đến thăm Ninh Ninh rồi, Ninh Ninh nhớ chú
lắm!" Ninh Ninh vừa thấy chú Kiều của nó, vội nhảy xuống ghế, hướng
Kiều Nam chạy tới. Kiều Nam thoải mái ngồi xổm người xuống, giang hai
cánh tay, ôm lấy tiểu thiên sứ, nâng lên cao, không ngừng xoay tròn.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong căn hộ quanh quẩn tiếng cười
khoan khoái của Ninh Ninh cùng Kiều Nam, "Ninh Ninh nhớ chú à?"
"Rất nhớ rất nhớ!" Đợi đến khi Kiều Nam dừng lại, Ninh Ninh ôm lấy
cổ của Kiều Nam, hôn lên mặt anh, "Nếu chú Kiều cùng ở chung một chỗ,
Ninh Ninh có thể ngày ngày nhìn thấy chú Kiều, Ninh Ninh nhất định sẽ rất
vui vẻ!"
Tả Tình Duyệt nhìn hai người, trên mặt nở nụ cười, Kiều đại ca lại tới,
vậy nói lên rằng cô không mất đi người bạn tựa như người thân này có phải
không?
Cảnh Hạo yên lặng ăn đồ của mình, biết trong lòng mẹ không có chú
Kiều, nó hiện tại cũng không ôm bất cứ hy vọng nào rồi!