Cảnh Hạo nhìn động tác của chú ấy, trên mặt nở nụ cười, nghĩ đến cái
gì, Cảnh Hạo mở miệng hỏi, "Chú, chú có con sao? Tại sao ở đây có nhiều
đồ chơi như vậy?"
Trong căn phòng này, cơ hồ để đều là đồ dùng của con nít, có vài thứ
giống như đồ dùng của nó!
Thân thể Cố Thịnh rung rung, con? Anh giống như nhớ lại cái gì, ánh
mắt trở nên hoảng loạn lên, bỗng chốc, nước mắt từ trong khóe mắt của anh
chảy xuống, con? Anh vốn là có! Nhưng anh lại không tin đó là con của
anh, thiếu chút nữa anh đã tự tay giết chết con mình rồi, chỉ là, đến cuối
cùng. . . . . .Đứa nhỏ kia vẫn là cùng thế giới này vô duyên!
Có phải nó trách cứ mình có ý tổn thương nó, cho nên mới đem Duyệt
Duyệt cùng nhau ra đi?
"Duyệt Duyệt. . . . . ." Cố Thịnh nỉ non tên Tả Tình Duyệt, nếu như
thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ không tổn thương con, trời mới
biết anh kỳ vọng đến cỡ nào Duyệt Duyệt có thể sinh con cho anh!
Cảnh Hạo khẽ cau mày, nó không có nghe lầm, chú này đang kêu tên
mẹ!
Chú ấy. . . . . . Thật sự là cha của nó sao?
Nhưng cha của nó vì sao lại thành như vậy. . . . . .? Nó cảm thấy ông
ấy thật đáng thương!
"Chú . . . . . ." Cảnh Hạo giơ tay lên đụng vào mặt Cố Thịnh, ở trước
mặt mẹ, nó không hỏi tới cha, nhưng hiện tại, nó rất muốn biết, năm đó tại
sao mẹ phải ôm nó và em rời đi? Cúi mặt xuống, tựa hồ đang suy tư cái gì,
ngước mắt lên, chậm rãi hỏi, "Chú biết Tả Tình Duyệt sao? Mẹ con. . . . . .
Tả Tình Duyệt!"