Mỗi một bước, tựa hồ cũng đặc biệt nặng nề, Cảnh Hạo trong lòng mơ
hồ có chút mong đợi, nhưng là mong đợi đồng thời cũng có chút sợ, thật rất
giống sao? Đó sẽ là cha của nó sao?
Nếu là cha của nó? Ông ấy rốt cuộc thế nào? Tại sao phải ngồi xe lăn?
Liên tiếp nhiều vấn đề quanh quẩn trong óc của Cảnh Hạo, rốt cuộc,
nó đi tới trước mặt người đàn ông đó, thẳng tắp nhìn ông ấy, nhưng trong
nội tâm lại ngẩn ra, ánh mắt của ông ấy. . . . . . Thật giống như không có bất
kỳ thần thái nào, trong lòng hơi đau. Cảnh Hạo theo bản năng muốn dựa
vào gần chú ấy, giơ tay lên vừa lúc có thể chạm được tay của chú ấy.
"Chú, chú làm sao vậy?" giọng nói non nớt mang theo vài phần quan
tâm của Cảnh Hạo vang lên, chú ấy ngã bệnh sao? Tại sao giống như không
nhìn thấy mình?