"Anh hai. . . . . ." Cố Tâm Ngữ không rảnh bận tâm Cảnh Hạo, giờ
phút này Cố Thịnh so với thường ngày càng thêm nghiêm trọng, không
ngừng kêu tên Duyệt Duyệt, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cho đến khi
không nghe được. . . . . . đôi mắt trống rỗng vô hồn cũng không biết lúc nào
thì đóng lại.
Cố Tâm Ngữ cả kinh, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, thần sắc hốt
hoảng, theo bản năng ôm lấy Cố Thịnh, gắt gao ôm anh, không để cho anh
rời đi, "Hạo Nhiên, mau! Mau gọi bác sĩ, . . . Hạo Nhiên, anh tới xem anh
hai em đi!"