Chỉ là. . . . . . Nhìn Cố Thịnh, trong mắt Cố Tâm Ngữ thương tiếc càng
nhiều hơn, "Con cũng thấy đó, bây giờ nên làm gì đây? Cảnh Hạo, đó là
cha con, con không muốn thấy mẹ thương tâm, không lẽ lại muốn thấy cha
mình với bộ dáng này sao?"
Không! Cảnh Hạo ở trong lòng tự nói, nó không muốn, chỉ là giữa cha
và mẹ, nó vĩnh viễn lựa chọn đem mẹ bảo hộ ở phía sau!
Nghĩ đến cái gì, Cảnh Hạo ánh mắt lóe lên, từng bước từng bước
hướng đến gần Cố Thịnh, đi tới cách anh một bước ngắn, đứng lại, cứ như
vậy thẳng tắp nhìn anh, ánh mắt sáng lóng lánh làm cho người ta kinh ngạc.
Cố Tâm Ngữ nhìn động tác của Cảnh Hạo, trong lòng đột nhiên ngẩn
ra, nó muốn làm gì? Theo bản năng muốn tiến lên kéo nó ra, nhưng lại bị
một người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lưng ngăn cản.
"Hạo Nhiên?" Cố Tâm Ngữ nhìn Cận Hạo Nhiên, trong mắt có chút
nghi ngờ.
"Tiểu Ngữ, tin tưởng Cảnh Hạo đi, nó là một đứa trẻ thông minh." Cận
Hạo Nhiên kiên định hướng cô gật đầu một cái, anh biết, Cố Tâm Ngữ là
quá quan tâm Cố Thịnh, tình nghĩa của hai anh em nhà này, người ngoài
không cách nào hiểu!
Cố Tâm Ngữ khẽ cau mày, hít thật sâu một cái, Cảnh Hạo đúng là
thông minh, nhưng mà. . . . . . Trong lòng đầy lo âu, năm năm, anh hai đều
là cái bộ dáng này, không có chút nào chuyển biến tốt, mình nên đem quan
tâm của mình áp chế một chút, Cảnh Hạo thật sự có thể!
Hướng Cận Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, Cố Tâm Ngữ đảo mắt nhìn về
hai cha con đứng cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, hai người một lớn
một nhỏ, bề ngoài tương tự, vốn nên là một bức tranh thật đẹp, . . . . . Thực
tế làm cho người ta thấy thương tiếc.