anh hai!
Hướng Cảnh Hạo tỏ vẻ tán dương, cô đúng là xem thường đứa cháu
nhỏ này rồi!
"Ăn cơm. . . . . ." ánh mắt Cố Thịnh lóe lên, đảo mắt nhìn về phía Cố
Tâm Ngữ, "Tiểu Ngữ. . . . . . Ăn cơm!" Anh muốn ăn cơm, phải nuôi tốt
thân thể, thân thể tốt lên, Duyệt Duyệt sẽ tới gặp anh!
Trong mắt đầy kiên định, Cố Thịnh dưới sự nâng đỡ của Cận Hạo
Nhiên, bước lên phía trước một bước, nhưng nghĩ tới cái gì, Cố Thịnh đột
nhiên dừng lại, đưa tay kéo tay Cảnh Hạo, cảm nhận được nhiệt độ. Cố
Thịnh trong khoảng thời gian ngắn, có chút không rõ đây rốt cuộc là thực tế
hay ảo giác!
Bất kể là thực tế hay ảo giác, anh chỉ cần gặp được Duyệt Duyệt là tốt
rồi!
Không có Duyệt Duyệt, anh mỗi ngày trôi qua hết sức khó khăn!
"Được. . . . . . được." Cố Tâm Ngữ vui vẻ, nhanh chóng chạy vào trong
nhà, anh hai muốn ăn cơm, cô muốn đích thân xuống bếp!
Trong quán cà phê.
Tả Tình Duyệt khuấy đều cà phê trước mặt, thỉnh thoảng lau vụn bánh
ngọt trên miệng cho con gái đang ngồi ở trên đùi Kiều Nam phía đối diện,
ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, thật là ấm áp.
Cô đã từng ảo tưởng, mọi người trong nhà, vào buổi chiều, cùng ngồi
uống trà, nhưng ảo tưởng cuối cùng vẫn là ảo tưởng.
Kiều Nam săn sóc cho Ninh Ninh ăn bánh ngọt, nhìn Tả Tình Duyệt
đang mỉm cười, nụ cười của cô vẫn không che đậy được khổ sở ở trong