Cố Thịnh thật cảm thấy bất đắc dĩ, ai có thể nghĩ tới người đàn ông bá
đạo không ai bì nổi năm năm trước, lúc này lại khúm núm, sợ đắc tội đối
với một đứa bé trai!
Anh quá nhớ Duyệt Duyệt rồi, đã không thể đợi cho tới khi mình khôi
phục mới đến gặp cô!
"Con không muốn làm cho mẹ thương tâm." Cảnh Hạo mở to mắt, cố
ý không nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình rất nhiều ở trước mắt, chợt
cậu thấy mẹ từ trong tiệm ra ngoài, hướng về phía cửa bên này chạy tới,
trong lòng cả kinh, “Nguy rồi, mẹ tới!"
Oanh một tiếng, đầu Cố Thịnh muốn nổ tung, nghe Duyệt Duyệt kêu
tên Cảnh Hạo ngày càng gần, nhất thời cứng ngắc ở đó, không dám quay
đầu lại!
Cô tới rồi, anh. . . . . nên làm gì bây giờ?