cần thiết ở lại. Thân hình cao lớn chợt run, nhanh chóng đi ra khỏi phòng
đàn, khiến Sở Phàm sững sờ thậm chí có chút cảm giácviệc mình nhìn thấy
Cố Thịnh dường như chỉ là ảo giác, cũng quên mất chuyển đuổi theo Cận
Hạo Nhiên!
. . . . . . . . . . . .
Trong biệt thự hào hoa, Tả Tình Duyệt vừa về tới nhà, liền nhốt mình
ở trong phòng, pha nước nóng tắm, đau đớn cả người rốt cuộc thối lui,
nhưng lo lắng trong lòng cô vẫn như hình với bóng, nghĩ tới tất cả mọi
chuyện, cả việc chị họ quyến rũ Cố Thịnh nữa, cô cơ hồ không còn hi vọng
gì với tương lai!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi thắng gấp, trong lòng Tả
Tình Duyệt cả kinh, cả người lại đề phòng, "Anh ta trở về à?"
Trong tiềm thức, cô e sợ anh! Nhanh chóng từ trong bồn tắm đứng
dậy, mặc quần áo tử tế, xác định mình đã khóa chặt cửa lần nữa, cô không
muốn đối mặt với anh nữa!
Cô nghe được ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, người
nọ dường như đang chuyển động tay cầm cái cửa, phát hiện cửa đã khóa,
lại nhanh chóng rời đi. Ngay khi Tả Tình Duyệt thở phào nhẹ nhõm, một
hồi tiếng vang làm hấp dẫn chú ý của cô, chưa kịp hiểu rõ thanh âm đến từ
nơi nào, đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn rắn rỏi xuất hiện trong phòng.
"A. . . ." Tả Tình Duyệt lên tiếng kinh hô, bị sự xuất hiện thình lình
của anh hù doạ, đồng thời cũng bị biểu hiện bén nhọn trên mặt anh làm cho
sợ hãi.
"Thế nào? Làm việc gì trái với lương tâm à, sao lại sợ như vậy?" Cố
Thịnh lạnh lùng nói, từng bước từng bước đến gần Tả Tình Duyệt. Giữa
ban ngày ban mặt lại hăng hái đánh đàn với đàn ông xa lạ, bây giờ lại tỏ ra
sợ chồng mình như sợ rắn bò cạp!