Ánh mắt Tả Tình Duyệt rơi vào phía sau anh, "Cửa này. . . ."
Lông mày đang giương cao của Cố Thịnh nhíu lại, hiểu ý cô, "Cửa
này sao? Cô cho rằng khóa cửa bên trong thìtôi không biết vào bằng cửa
khác à?"
Cửa này đã có từ lâu, vốn có thể thông qua phòng của anh.
Tả Tình Duyệt hạ mi mắt xuống, giọng nói mang theo công kích của
anh khiến cô bị thương.
"Hôm nay cô đi đâu?" Cố Thịnh ngồi trên ghế salon, trong lười biếng
mang theo vài phần tà mị, đồng thời khí bén nhọn cũng không giảm bớt
chút nào.
Tả Tình Duyệt giật mình, cô chỉ đến phòng đàn giải khuây, nhưng nhớ
đến người đàn ông xa lạ lấy lòng cô đó, cô lại không cách nào nói cho anh
biết sự thật. Ngộ nhỡ Cố Thịnh biết cô cùng đánh đàn với người đàn ông
khác, mặc dù giữa bọn họ vốn chẳng có gì, mà cô lại không thể bảo đảm
anh sẽ không hiểu lầm.
"Tôi đi lòng vòng ở ngoài một chút, rồi trở lại!"
Vừa mới dứt lời, đã cảm thấy một cái tát hung hăng đánh vào mặt, đau
rát nhanh chóng lan tràn ra, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt. . .