Cô vẫn xinh đẹp động lòng người, nhưng mình lại không đẹp trai như
năm năm trước, cô ấy không thích mình!
Đột nhiên, anh nghĩ muốn chạy trốn, muốn thoát khỏi tầm mắt của
Duyệt Duyệt, anh không muốn để cô nhìn thấy mình như vậy. Anh hối hận,
chỉ vì nhất thời muốn thỏa mãn nhớ nhung, cuối cùng lại để cho mình hiện
lên một cách xấu xí trước mặt cô.
Nghĩ cô chán ghét mình, tim anh càng thêm đau nhói!
"Thật xin lỗi. . . . ." Cố Thịnh không ngừng nỉ non, trừ xin lỗi, anh
không biết nên nói với cô cái gì, nước mắt như không ngừng được, không
ngừng rơi xuống. Đây là trời cao trừng phạt anh, anh năm năm trước làm
cho cô chảy nước mắt nhiều như vậy, hiện tại đến phiên anh!
Nhưng anh thật sự rất hi vọng, cô có thể tha thứ cho anh, nếu như cô
có thể tha thứ, bất kể chịu bao nhiêu trừng phạt anh cũng cam tâm, chỉ là,
hiện tại anh không biết nói xin lỗi như thế nào, làm sao cầu xin cô tha thứ,
anh sợ nhắc lại vết sẹo năm năm trước, làm cho cô càng thêm hận anh!
Nước mắt của anh làm lòng cô đau đớn, lấy ra một tờ khăn giấy, đưa
tới trước mặt anh, cô không nhớ rõ năm năm trước Cố Thịnh dễ dàng rơi lệ
như vậy!
Cố Thịnh ngẩn ra, nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt trên mặt, trong
lòng âm thầm oán giận mình tại sao lại vô dụng như vậy!
Ở trước mặt Duyệt Duyệt, hiện tại hình tượng của anh đã rất nhếch
nhác rồi, lại còn để cho cô nhìn thấy anh rơi lệ!
"Là anh theo dõi chúng tôi?" Trầm mặc trong chốc lát, cố gắng thở
bình ổn tâm tình, Tả Tình Duyệt hỏi, cảm giác ánh mắt quen thuộc dõi theo
kia cũng không phải là ảo giác của cô, chỉ là, cô muốn biết anh tại sao lại
theo dõi mình?