"Anh chỉ là muốn xem em. . . . ." Cố Thịnh kích động giải thích,
nhưng khi bắt gặp đôi con ngươi trong suốt kia, anh càng tự ti ở trong lòng,
tránh tầm mắt của cô, "Xem em cùng Ninh Ninh."
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, hoá ra là vậy!
Nhất định là Cố Tâm Ngữ trở về nói với Cố Thịnh chuyện gặp mặt của
bọn họ ở trước cửa tòa nhà tập đoàn Cố thị!
Nếu anh vì Ninh Ninh tới, vừa đúng lúc cô cũng muốn để cho Ninh
Ninh gặp cha một chút!
"Ninh Ninh đang ăn Kem, anh muốn vào ngồi một chút không?" Tả
Tình Duyệt chủ động mở miệng, cố gắng để cho tâm trạng của mình bình
ổn đối mặt người đàn ông trước mắt này. Bất kể anh không có hạnh phúc,
bất kể anh năm năm rồi đã trải qua chuyện gì, cô chỉ biết, anh là cha của
Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo, thấy anh đối với Cảnh Hạo, xem ra cũng không
phải giống như năm năm trước bài xích chuyện cô sinh con cho anh!
"Được. . . . . được!" trong lòng Cố Thịnh đầy kích động, cô mời anh!
Cố gắng đè xuống tự ti trong lòng, có thể ở gần cô nhiều một chút, cũng
quá tốt rồi. Anh tự nói với mình phải cố gắng quý trọng!
Cố Thịnh chống gậy, bởi vì lúc nãy mới bị té, lại càng cố hết sức,
nhưng anh kiên trì, không muốn làm cho Duyệt Duyệt thấy anh càng thêm
nhếch nhác. Nhìn anh cố hết sức, Tả Tình Duyệt lại thấy thương!
Rốt cuộc không thể bỏ mặc anh, cô chủ động tiến lên đỡ anh, Cảnh
Hạo đi ở phía sau, nhìn cha mẹ ở trước mặt, trong đôi mắt thông minh như
có điều suy nghĩ!
Ninh Ninh chớp động đôi mắt sáng, nhìn người trước mắt, "Chú rất
giống anh trai! Nhưng . . . . . chú không đẹp như anh!"