CẠM BẪY HỒNG NHAN - Trang 152

– Thật ra thì không có gì cả. Nói cho đúng thì từ lâu tôi đã có hiềm

khích với thanh tra Mallet.

– Tối nhìn nhận đây là một nỗi hiềm khích ngu ngốc, nhưng tôi không

thể làm gì khác được.

Viên hoa tiếu xoay lại nhìn thanh tra Manet.

Ông có nhớ Laurent Chaplain không, người mà ông đã bắt về tội ma túy

đó ?

Mẹ nó không chịu nỗi đau buồn nên đã tự tử.

Lormier hít thở một cách não lòng.

– Ông sẽ hiểu được khi ông biết là với cái chết đó, bà ta đã mang theo

người muốn làm lại cuộc đời cùng tôi.

Dù cố ý hay không, sự im lặng của ông ta tạo một cảm giác nặng nề ...

– Sau đó tôi lập gia đình, ông nói tiếp, nhưng tôi không thể nào quên

được chuyện đó. Nút áo của các nạn nhân như là một thách thức của tôi với
định mệnh và là một hình thức khinh bỉ mà tôi dành cho ông.

Các cảnh sát nhìn nhau với ánh mắt lúng túng.

Grimbert tiếp tục đặt ra câu hỏi, yêu cầu các chi tiết. Vụ án mạng đầu

tiên xảy ra khi nào ? Tại đâu ? Mô tả cảnh quang của hiện trường, quần áo
của Géraldme Roussel vào ngày hôm dó ? Các câu trả lời hết sức mơ hồ.
Vài chi tiết phù hợp với sự thật, nhiều cái khác thì không. Lorinier cho rằng
khi ông ta phạm tội ác đó, ông đang ở trong trạng thái lạc ý thức. Ông
không nhớ chính xác những gì đã xảy ra. Các câu hỏi vẫn cứ tuôn ra. Ông
đã lấy đi cái nút áo nào trên người của Géraldine Roussel ? Cái thứ nhất ?
Cái thứ ba ? Làm cách nào ông gửi nó cho thanh tra Mallet ? Lormier hoàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.