CẠM BẪY MONG MANH - Trang 192

Trước tình huống đó, tôi không biết mình mong đợi gì nữa.
Nhưng đó không phải là một vụ tự tử tập thể.
“Chúng đang ở trong nước!” Lúc đó tôi nghe thấy trên radio. “Tất cả sáu

chiếc ô tô đang ở trong sông Đông! Đây là một sự điên rồ trọn vẹn. Chuyện
này không thể xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra rồi!”

Tôi ngỡ một cảnh sát đang quan sát trên mặt đất bên dưới tôi báo cáo,

cho đến lúc nhận ra họ nói về những chiếc ô tô khác. Những chiếc rẽ về
hướng Đông.

Bọn cướp đã lao toàn bộ các ô tô còn lại xuống hai dòng sông!
Chiếc trực thăng lượn xuống mặt nước lúc tôi ra lệnh. Chúng tôi tới đó

đúng lúc nhìn thấy những chiếc đèn phanh biến mất dưới mặt nước.

Chậm lại hết mức có thể,” tôi quát phi công lúc bật bộ áo lặn và then

cài cửa trực thăng. Luồng gió lạnh buốt ùa vào khoang lúc tôi nhoài ra trên
làn nước xám xịt, vỗ bập bềnh.

“Và báo cho Đơn vị Cảng,” tôi nói. Rồi tôi rơi tự do.

• • •

Nước không đến nỗi quá tệ.

Có lẽ thế, nếu bạn là một trong những con gấu trắng bắc cực trên đảo

Coney

*

.

Nhiệt độ, hoặc thiếu hẳn nhiệt độ, xuyên suốt người tôi như một dòng

điện. Sau đó tôi bập bềnh trong làn nước lạnh giá. Nhưng cuối cùng, chân
tôi va phải một thứ giống như cái hãm xung, và tôi xoay cả người vào làn
nước bẩn thỉu, tối tăm, vươn tay tới trước.

Tôi không rõ làm thế nào tôi tìm thấy quả đấm cửa trong màn nước mờ

đục, nhưng tôi đã tìm ra. Tôi kéo mạnh, cánh cửa bật mở và một thân hình
lướt qua tôi, rồi một thân hình khác nữa.

Tôi nín thở và nóng bừng lúc người thứ ba, rồi thứ tư bập bềnh qua tôi

và nổi lên mặt nước, tôi đá bung nóc xe bị lõm.

Quần áo tôi như làm bằng chì, loại chì đóng băng, lúc tôi bơi chó. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.