CẠM BẪY MONG MANH - Trang 232

36

Sáng thứ Bảy một tuần sau, mặc dù tiết trời lạnh giá và gió lộng, mặt trời
chiếu sáng lúc cả gia đình Bennett đi qua lối vào công viên Riverside. Qua
các hàng cây trơ trụi, sông Hudson, dòng sông của chúng tôi như Maeve
vẫn gọi, trông như một cánh đồng bạc tan chảy vô tận.

Tôi không mất quá lâu để tìm ra cây cọc quấn dải băng màu cam. Người

vợ yêu quý của tôi và tôi đã cẩn thận cắm nó ở rìa bãi cỏ, nhìn xuống mặt
nước từ ba tháng trước.

Tôi đặt cây sồi non đang vác trên vai xuống và nhổ cây cọc. Tôi liếc

nhìn đứa con trai lớn. Brian gật đầu và ấn cái xẻng đang cầm vào đất.

Tất cả chúng tôi đều tham gia. Tôi phải giúp Shawna và Chrissy, nhưng

Trent một mực đòi tự làm lấy. Cuối cùng, tôi đặt cây non vào cái hố vừa
đào. Rồi tôi quỳ gối và dùng tay gạt đất vào hố. Ngay lập tức, các con tôi
xúm vào giúp. Bố con tôi đều quỳ, vùi tay vào lớp đất mới.

Cuối cùng tôi đứng dậy, lặng lẽ nhìn đăm đăm vào cây non, cảm nhận

làn gió lạnh và ẩm ướt trên bàn tay đầy đất của mình. Một chiếc tàu dắt kêu
bình bịch, uể oải chạy về hướng Bắc, hình như là thứ tạo thành âm thanh
duy nhất trên trái đất.

Tôi nhớ lại, chúng tôi đã ngắm mặt trời lặn trong kỳ nghỉ vào mùa hè

năm ngoái. Trước cơn bệnh ung thư, những việc lần cuối thực sự là đúng
đắn. Bọn trẻ bắt đom đóm lúc tôi tựa cằm lên vai Maeve, bầu trời ngả sang
màu xanh nước biển và vàng. Lúc này đứng đó vắng cô, tôi có thể cảm thấy
sức nặng của Maeve áp vào tôi, - và một nỗi đau không thực, buốt nhói
trong tim theo kiểu người cụt chân tìm cái chi bị mất.

“Mẹ đang ở đây với bố con mình,” cuối cùng Chrissy nói và vỗ nhẹ vào

thân cây mảnh dẻ. “Phải không, bố?”

“Đúng vậy, Chrissy,” tôi đáp, nhấc con bé và đặt nó lên vai mình. “Từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.