CẠM BẪY MONG MANH - Trang 233

khi con còn bé tí, đây là nơi mẹ con thích đưa các con đến nhất. Mẹ nói với
bố rằng bất cứ lúc nào các con muốn nghĩ đến mẹ hoặc muốn trò chuyện
với mẹ, mẹ muốn các con đến đây, hoặc nhìn qua cửa sổ về hướng này và
nghĩ đến mẹ.”

Tôi nắm tay Julia và Bridget, rồi cả nhà cùng đi vòng quanh cái cây bé

nhỏ. Tôi cảm nhận được chiếc khuyên tôi vẫn đeo bên tai trái, và sẽ luôn
luôn đeo dù ở tuổi nào.

“Mẹ đã đưa bố con ta đến với nhau,” tôi nói và nhìn các con một lượt.

“Chừng nào chúng ta còn ở bên nhau, mẹ luôn luôn ở cùng chúng ta.”

Tôi cảm thấy hơn là nghe thấy Chrissy bắt đầu khóc, lúc chúng tôi đi qua

cánh đồng đầy cỏ. Tôi nhấc con gái khỏi vai và bế trên tay lúc nó khóc.

“Sao thế, con yêu quý?” Tôi nói.
“Bé Píp nhớ mẹ Píp,” nó nói, giọng da diết. “Nhớ nhiều. Nhiều lắm.”
“Bố biết,” tôi vỗ về, cố lau khô nước mắt của nó và của tôi cùng một lúc,

song không thể.

Gió đã nổi, kẻ nhiều đường qua dòng sông lặng lẽ, vẽ những cột băng

trên gò má ướt của chúng tôi.

“Bố Píp cũng thế,” tôi nói.

☆ ☆ ☆ ☆ ☆

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.