CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 110

“Nhưng tớ muốn ăn thứ gì đó nóng sốt cơ.” Nói xong, Agassi nhìn Vương
Văn Hạo bằng ánh mắt khẩn cầu.

Vương Văn Hạo có chút lơ đễnh. Anh ta xem đồng hồ rồi nói với Agassi:
“Tôi ra ngoài xem thế nào. Nếu có đồ ăn, tôi sẽ mang về cho hai người.”

Agassi kéo Ôn Hàn chạy theo anh ta: “Chúng ta cùng đi đi. Không khí ở đây
ngột ngạt quá.”

Vương Văn Hạo chau mày, định cự tuyệt. Đúng lúc này, đèn đột nhiên tắt
ngóm.

“Trời ạ!” Có người lớn tiếng hét: “Nơi đáng chết này lại mất điện rồi.”

“Đúng là hâm thật đấy, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn đình công.” Người
khác tiếp lời.

“Đúng thế. Nếu sớm biết thì tôi ở lại Ấn Độ cho rồi.”

“Tôi vừa từ Ấn Độ qua đây. Khách sạn ở Ấn Độ quá tệ, nhưng không ngờ
nơi này càng phiền hơn, còn chẳng có phòng để thuê nữa.”

Xung quanh không ngừng vang lên những lời ca thán.

“Đi thôi! Không thể thở được nữa!” Agassi kéo Ôn Hàn len lỏi qua đám
đông trong bóng tối. Ra ngoài cửa, cô ta hít một hơi sâu: “Tớ thề, ngày mai
nhất định tớ sẽ quay về Kathmandu. Chúng ta đi kiếm đồ ăn thôi.”

Nhưng khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, cả hai mới phát hiện tình hình còn tệ hơn ở
khách sạn. Lúc này, họ mới biết, cuộc đình công lớn mà ông chủ nhắc tới là
như thế nào. Trên đường phố tối mờ mờ, đâu đâu cũng xuất hiện chướng
ngại vật do những người tham gia đình công dựng lên, từ gạch đá, thanh gỗ
hay bao cát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.