CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 291

Tiếp theo, hai người vội vàng chạy ra đường. Cô nhảy lên một chiếc xe ba
bánh đang đỗ bên vệ đường định phóng đi mất. Phó Nhất Minh vừa gầm lên
“cô không cần mạng sống nữa à”, vừa lôi cô xuống. Anh ta mắng cô, đừng
nghĩ Trình Mục Vân vô dụng như vậy. Đừng nói là mấy chục người trang bị
súng ống, cho dù núi đao biển lửa anh ta cũng có thể sống sót.

Sau đó, Phó Nhất Minh để lại tin nhắn cho người của tổ hành động rồi chở
cô đến nơi này.

Trên suốt quãng đường, Ôn Hàn không hề rơi lệ. Bây giờ ở trong vòng tay
Trình Mục Vân, cô mới bắt đầu sụt sịt, cất tiếng khóc đè nén.

“Trình Mục Vân! Lần sau xảy ra chuyện gì xin anh hãy cho em biết trước.”
Ôn Hàn nghẹn ngào: “Em vẫn chưa từng nói, em yêu anh…”

Trình Mục Vân khóc cười không xong. Liệu có nên cảm ơn ông trời đã cho
anh gặp được người phụ nữ này hay không?

Câu thổ lộ sau khi anh thoát nạn phải khiến anh… cảm động mới đúng. Tại
sao anh lại thấy buồn cười như vậy? Ôn Hàn cúi xuống, cắn mạnh lên vai
anh: “Còn chưa được nghe câu em yêu anh, anh mà chết có phải hối hận lắm
không?”

Người đàn ông này khiến cô đem lòng yêu. Vậy mà lần nào anh cũng nói đi
là đi, nói bị bắt là bị bắt…

Ôn Hàn ôm chặt thắt lưng Trình Mục Vân, ngón tay vẫn còn run run.

“Trình Mục Vân, em yêu anh. Xin đừng để em một mình quay về Moscow.”
Giọng cô khô khốc: “Em xin anh, đừng để em một mình quay về nơi ấy.”

Cô không thể tưởng tượng, bản thân liệu có thể chịu đựng nổi mùa đông
lạnh giá ở Moscow khi không có anh bên cạnh; không thể tưởng tượng nổi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.