CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 290

Phó Nhất Minh cười: “Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thân hình của mình
không bằng anh. Lúc cô ấy kéo tôi dậy, tôi chẳng mặc gì cả. Vậy mà ánh
mắt cô ấy nhìn tôi chẳng khác nào nhìn khúc gỗ.”

Trình Mục Vân điềm nhiên đáp: “Cậu tưởng cậu và tôi chỉ có thân hình khác
biệt thôi sao?”

Phó Nhất Minh chau mày: “Đại hòa thượng, anh quá đáng thật đấy. Tôi một
thân một mình, trong thời gian tới rất có thể vì sự nghi ngờ của anh mà bỏ
mạng tại Ấn Độ. Trong mấy ngày cuối cùng của cuộc đời, anh không tìm
giúp tôi một cô nàng để tôi thưởng thức mùi vị đàn bà còn đả kích tôi nữa.”

Trình Mục Vân chẳng thèm để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước.

Phó Nhất Minh dừng bước, ngó nghiêng xung quanh, tìm chiếc xe ba bánh
cà tàng mà mình và Ôn Hàn vừa lái đến đây. Anh ta cảm thấy, đôi nam nữ
kia nhất định sẽ làm chuyện gì đó trong cánh đồng hoa hương dương đến tối
muộn. Anh ta không muốn ngồi chờ ở đây.

Dưới ánh mặt trời, hoa hướng dương luôn có sức mạnh kéo trái tim con
người hướng tới ánh sáng, đặc biệt là khi bạn đứng trong cánh đồng hoa bát
ngát, không thấy tận cùng. Ôn Hàn hít một hơi sâu, muốn dựa vào sức mạnh
thiên nhiên để khiến bản thân yên lòng. Nhưng khi anh xuất hiện trong tầm
mắt, cô không kiềm chế nổi. lập tức chạy nhanh đến ôm lấy cổ anh.

Trình Mục Vân giữ hai bên đùi cô, kéo cô đến trước mặt mình. Sống mũi Ôn
Hàn cay cay, sự việc xảy ra vào sáng hôm nay quả là đáng sợ. Dõi theo bóng
hình anh xuống tầng dưới, trong lòng cô có linh cảm bất thường. Sau đó, cô
đi đến bên cửa sổ và tận mắt chứng kiến cảnh tượng anh bị rất nhiều cảnh
sát trang bị súng ống áp giải lên xe đi mất. Thế là cô chạy một mạch sang
ngôi nhà màu trắng, xông vào phòng Phó Nhất Minh, lôi anh ta dậy. Cô
thậm chí còn ném quần áo vào người anh ta: “Anh mau dậy đi! Trình Mục
Vân bị cảnh sát bắt đi rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.