CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 288

cười cười với anh ta: “Chúc mừng anh đã rút lui thành công, không cần làm
nội gián trong tổ chức nguy hiểm như địa ngục của chúng tôi nữa.”

Sau khi Trình Mục Vân và Phó Nhất Minh đi khỏi, vị lãnh đạo tắt ngọn đèn
dùng để thẩm vấn rồi quay sang Trần Uyên: “Cậu hãy ở lại đây, báo cáo
riêng với lãnh đạo của cậu.”

Nếu không phải Trần Uyên đột ngột bắn tin, yêu cầu bắt giữ Trình Mục Vân
thì cũng chẳng đến lượt ông ta chủ trì cuộc thẩm vấn này.

Có câu nói Moscow là nơi mà máu lạnh và máu nóng cùng tồn tại. Ở đây
chẳng có ai muốn đắc tội với đám Phó Nhất Minh.

“Tôi xong việc rồi chứ?” Mạnh Lương Xuyên đứng dậy, vươn vai.

“Cậu đi đi.” Vị lãnh đạo thở phào, vỗ vai anh ta: “Cậu mau quay về Nepal
đi. Nhóm người Moscow này được gọi là “tổ chức địa ngục”. Cậu đừng có
dây dưa với bọn họ, cẩn thận không bị liên lụy đấy.”

“Tôi biết rồi.” Mạnh Lương Xuyên cười. Vừa rồi anh ta cũng toát mồ hôi
lạnh. Để bảo vệ Trình Mục Vân, anh ta đã nói dối không ít. Nếu bị vạch
trần, chắc chắn anh ta sẽ khó sống.

Anh ta rời khỏi phòng, dõi mắt về phương xa, nhìn thấy hai hình bóng đã trở
nên nhỏ xíu.

Mạnh Lương Xuyên lại ngoảnh đầu về phía căn phòng sau lưng. Tay Trần
Uyên đó là loại người mà anh ta coi thường nhất. Tuy Trần Uyên cũng chỉ
làm nhiệm vụ, nhưng Mạnh Lương Xuyên nghĩ, nếu là đối phương, chắc
mình sẽ “phản chủ”, tuyệt đối không bán đứng Trình Mục Vân.

Mạnh Lương Xuyên thở dài. Lúc mới được xem tấm ảnh chụp cả nhóm ở
vườn cafe, anh ta đã đoán, trong bốn người có một người là kẻ phản bội, một
người là “tay trong” của cấp trên để giám sát Trình Mục Vân. Bây giờ, Trần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.