CÂM LẶNG - Trang 213

ngủ, lúc nãy anh đã dán tạm băng dính che chỗ vỡ lại sau khi gọi
người mang cưa máy đến xẻ khúc cái cây bị đổ, trong lúc anh bận rộn
với suy đoán của bản thân.

Rath duỗi người, lưng đau nhói. Anh mong chờ được tiêm càng

sớm càng tốt để kết thúc chuỗi tháng ngày khổ sở này. Cả ngày hôm
nay, từ sáng tới tối, anh ngồi soi danh sách cuộc gọi của từng người
một, cả điện thoại bàn và di động trong phạm vi một tháng trước khi
họ mất tích. Anh coi như “cắm trại” luôn trong phòng làm việc, gặm
nhấm mớ đồ ăn vặt, uống thứ bia gừng chán ốm và chỉ dừng lại để đi
vệ sinh. Anh không tìm thấy một số điện thoại nào liên quan đến cả
năm người nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì. Anh gọi
điện vào từng số để kiểm chứng suy đoán của bản thân.

Cuộc gọi thứ nhất, “Văn phòng bác sĩ Stephens hiện không mở

cửa...” một giọng nói máy móc vang lên.

Cuộc gọi thứ hai, “Phòng khám Tây Bắc Vermont hiện tại không

mở cửa...”

Cuộc gọi thứ ba “Văn phòng bác sĩ Linda Bullock hiện đã hết giờ

làm việc....”

Cuộc gọi thứ tư “Đây là dịch vụ tư vấn sức khỏe Monadnock,

chúng tôi hiện đang...”

Anh vuốt mặt và bấm dãy số cuối cùng.
“Văn phòng bác sĩ Langevine hiện không mở cửa. Văn phòng

hoạt động từ 5 giờ đến 9 giờ hàng tuần vào thứ hai và từ thứ tư đến
chủ nhật. Làm ơn để lại tin nhắn sau tiếng bíp, chúng tôi sẽ trả lời
trong giờ hành chính. Nếu như đây là một trường hợp khẩn cấp, hãy
gọi 911!”

“Bác sĩ Langevine, tôi là Frank Rath. Làm ơn gọi điện lại nhanh

nhất có thể vào số này, lúc nào cũng được.” Anh để lại số điện thoại cá
nhân.

“Có gì mới không?” Grout hỏi khi ngồi với Rath vào 8 giờ sáng

hôm sau. Tâm trạng có vẻ khá khẩm hơn trước khi anh tựa lưng vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.