CÂM LẶNG - Trang 214

máy bán hàng tự động thong thả ăn bánh rán donut trong phòng họp
của đội. Phòng có thể chứa được nhiều nhất năm người bao gồm một
thủ lĩnh - đội trưởng, một tiểu đội năm người tiêu chuẩn. Bên trong
phòng có thêm một chiếc bàn tàn tạ, một cái bàn mặt đá có kích cỡ
một cái ván ủi đồ, bên trên đặt cái máy pha cà phê xưa như trái đất, lò
vi sóng và một cái tủ lạnh mi ni.

“Sonja đang ở đâu? Cô ấy nên nghe vụ này.” Rath nói.
“Cây đổ chặn mất đường đi rồi.” Grout trả lời.
“Mỗi cô gái đều gọi điện đến bác sĩ ít nhất ba lần trong một tháng

trước khi mất tích.” Rath nói, “Thêm nữa, cả năm đều gọi điện đến
Family Matters, đương nhiên là gọi đến các trụ sở khác nhau gần nơi
họ sống, vì thế nên số điện thoại mới không khớp.”

Đèn huỳnh quang chớp lóe khi gió bên ngoài thổi ngày càng

mạnh.

“Điều này không thể nào là trùng hợp được.” Grout nói, giọng

thoáng vẻ ghen tị, thảy nốt miếng bánh vào miệng và mút đường trên
ngón tay.

“Chúng ta cần phỏng vấn từng người một. Có khả năng sẽ tìm

được một ai đó có thể kết nối cả năm người, hoặc những bác sĩ tư vấn
họ đến tìm một người, hoặc một nhóm cụ thể nào đó.”

“Hoặc là nhân viên ở Family Matters.”
“Chắc chắn là có, chúng ta phải tìm ra nó.”
“Vậy thì, ai đó, bằng cách nào đó, biết được rằng những cô gái

của chúng ta mang thai và săn lùng họ hay thế nào?” Grout lại mút
đường trên ngón tay.

“Cậu nói xem.”
“Làm sao để một kẻ như George Waters tìm được những thông

tin đó?” Grout nói.

“Hắn thì khó lắm, nhưng có khả năng là một cô gái nào đó trong

những buổi gặp mặt tâm sự nhóm, như cậu nói từ trước ấy.” Rath nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.