CÂM LẶNG - Trang 222

“Tôi muốn anh nghĩ lại thật kĩ về hành vi của Mandy, về những

điều cô bé đã nói. Anh đã kể là cô bé lo lắng về chuyện gì đó.”

“Lo lắng như mọi lần, và rụt rè hơn.”
“Cô bé có nhắc gì đến bạn trai hay một người đàn ông nào đó

không? Liệu sự lo lắng của cô bé có phải là do một người đàn ông gây
ra không? Cô bé trông có bị áp lực không? Điều này rất là quan
trọng.”

“Cô bé trông rất bình thường, không nhắc đến bạn trai hay đàn

ông. Tôi hy vọng mình có thể giúp nhưng...,” gã nhún vai.

Rath rút ra từ trong túi áo ảnh của những cô gái khác. “Anh đã

bao giờ gặp những cô bé này chưa?”

Langevine quan sát mỗi tấm ảnh một cách cẩn thận. Sau một vài

phút, gã nói bằng một chất giọng buồn bã. “Không, những cô gái trẻ
gặp rắc rối có nhiều lắm. Tôi nghĩ rằng điều đó là không thể tránh
được trong quá trình trưởng thành nhưng nếu họ mất tích cách nhau
một khoảng thời gian lâu như vậy, anh có nghĩ rằng có khi nào họ tự
mình bỏ đi không? Để sinh con hay điều gì đó tương tự?”

“Không, tôi không nghĩ vậy.” Rath nói, trong đầu nghĩ về thi thể

của Julia Pearl.

“Anh có vẻ chắc chắn thế.”
Rath gật đầu dứt khoát.
“Tình hình hiện tại...,” vị bác sĩ thở dài và lắc đầu, “Tôi chỉ nghĩ

đến những điều tồi tệ thôi, một đường dây đáng ghê tởm.” Gã nở một
nụ cười lịch sự.

Bên ngoài bãi đỗ xe, Rath vớ một nắm tuyết trên nóc chiếc Scout,

xoa lên khắp mặt và cổ.

Trên đường quay về, điện thoại anh rung lên. Hai cuộc gọi nhỡ và

một tin nhắn thoại, đều đến từ Sonja, có cùng một vẻ nghiêm trọng.

Gọi ngay cho tôi.
Đến thẳng quán Bee Hive.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.