CẨM TÂM - Trang 67

Nhưng sự giận dữ ấy cũng chỉ hiện lên trong chớp mắt mà thôi, ngay lập

tức, Vân Hàn Cảnh đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày: "Muội ấy không để
lộ ra ngoài."

Người được gọi là muội này đương nhiên là Việt Cẩm.

Nếu Việt Cẩm không nói với Vân Hàn Cảnh về cuộc tỷ thí giữa mình với

Tả Ngôn Chấp thì nhị sư huynh dù có chút tán thưởng nhưng cũng không
lấy làm kì quái, nhưng một câu "không để lộ ra ngoài" của đại sư huynh lại
khiến hắn sửng sốt hồi lâu: "Tiểu sư muội chưa từng để lộ điều gì khác
thường?"

"Chưa từng." Vân Hàn Cảnh đáp.

Biết khả năng quan sát của đại sư huynh nhạy bén, huynh ấy đã nói chưa

từng thì chắc chắn là chưa từng. Nhị sư huynh nghe vậy cau mày lo lắng
nói: "Ngôn sư đệ bình thường vốn không biết nể mặt ai cả. Lần này lên đỉnh
Thiên Đô chỉ e sẽ thi triển toàn lực mà không quan tâm đến tu vi của tiểu sư
muội..."

"Đã bắt đầu rồi à?" Im lặng một chốc, Vân Hàn Cảnh bất ngờ hỏi.

Nhị sư huynh nghe hỏi có đôi phần hổ thẹn: "Vâng. Đệ cứ nghĩ huynh

biết nhưng không ngăn cản, cho nên..."

Cho nên không hề nói gì?

Vân Hàn Cảnh nhắm mắt lại rồi mở ra ngay, đáy mắt xanh ngọc lóe lên

một tia sáng, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

"Đại sư huynh?" Nhị sư huynh thấy thế ngạc nhiên, đuổi theo hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.