Liếc mắt nhìn anh một cái, cô không nói gì.
Thấy dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi của Ngôn Hâm, Hà Nhất Triển trực tiếp bế
cô lên xe, ôm vào lòng. Ngôn Hâm nói: “Anh thật sự coi em là heo sao?”
“Heo con, nói cho chủ nhân biết, đã xảy ra chuyện gì?” Anh bóp cái
mũi nhỏ của cô, sủng nịnh hỏi.
Ngôn Hâm kể qua loa việc cả buổi chiều bị thuyết giáo, nói mẹ Ngôn
cho rằng hai người mới kết giao, không nên vội vàng gặp người lớn. “Em
còn tưởng mẹ sẽ giận lắm cơ.” Cô chun chun mũi, lần này đúng là dễ nói
chuyện ngoài ý muốn.
Hà Nhất Triển nghĩ nghĩ, dù sao cũng không vội, cứ quyết định như
vậy cũng được. Môi anh phủ xuống, hôn triền miên lên môi cô thật lâu.
Cho đến khi Ngôn Hâm cảm nhận rõ ràng có một cây gậy chọc vào người
mình, mới nghe anh khàn khàn nói: “Rất nhớ em ……”
Ngôn Hâm vội vàng đẩy anh ra, mặt đỏ hồng giục anh mau lái xe. Cô
không muốn bị bắt gian trong xe đâu.
Hà Nhất Triển ngoan ngoãn nghe theo nhưng cũng không chịu buông
Ngôn Hâm ra, cứ ôm cô như vậy cho đến lúc lái xe về đến nhà. Suốt cả
chặng đường Ngôn Hâm không dám ngẩng đầu lên, mặc cho anh đùa giỡn
thế nào cũng đều không đáp lại, sợ bị người khác nhìn thấy hoặc là bị
camera chụp lại……
-----
Ngôn Hâm ngồi xem TV, thế mà đôi tay hạnh kiểm xấu của người đàn
ông phía sau cứ không ngừng vuốt ve thân thể cô. Không nghĩ tới chỉ một
lần cho anh nếm chút ngon ngọt, mà anh đã không chịu buông tha cho cô.
Bàn tay đang vuốt đùi cô như có như không luồn vào bên trong, chạm nhẹ
như lông chim, cách lớp băng vệ sinh thật dày đè lên hoa tâm của cô. Trong